SỰ ĐỔI MỚI CỦA QUÊ HƯƠNG
Hồ Thị Kỷ là quê hương tôi đó
Mảnh đất khắc ghi người con gái anh hùng
Đã tự hào bao thế hệ đi trước
Càng tự hào cho các thế hệ mai sau.
Vâng !
Đã hơn 20 năm trôi qua. Tôi bây giờ đã là cô giáo trưởng thành, không còn là cô bé ngốc nghếch, vẫn thường trốn mẹ ngủ trưa để đi thả diều với các bạn ngoài đồng. Tôi có cơ hội để chứng kiến những đổi mới trên quê hương mình. Và những điều đổi mới ấy khiến tôi cảm thấy vui và hạnh phúc biết bao nhiêu.
Còn nhớ trước đây khi tôi còn nhỏ, quê tôi là một vùng nông thôn đặc trưng với những cánh đồng bát ngát trải dài đến tận chân trời. Thấp thoáng bóng trắng của những chú cò miệt mài kiếm ăn. Con đường đất đỏ trải dài, gồ ghề, khúc khuỷu, là nơi những đứa trẻ quê như chúng tôi hằng ngày cắp sách đến trường, là nơi các bác nông dân dắt trâu ra đồng, các bà, các mẹ, gánh gánh hàng rong ra chợ bán.

Con đường ấy chứa đựng những kỉ niệm tuổi thơ, in dấu những nụ cười ngây dại của một thời áo trắng. Những ngôi nhà mái ngói cũ kỹ, chỉ cần mưa to là dột hết vào nhà. Xung quanh là mảnh vườn nhỏ trồng những loại rau trái, chăn nuôi gà, vịt để cải thiện đời sống. Những buổi chiều lộng gió, trẻ em rủ nhau lên triền đê chơi thả diều. Những cánh diều vi vu trong gió, như cất lên bản hòa ca, ca ngợi vẻ đẹp bình yên, ấm áp dẫu quê hương còn nhiều điều gian khổ. Những chú bé mục đồng ngồi trên lưng trâu, vừa học bài vừa thổi sáo là một mảnh kí ức không thể quên với những ai nặng lòng với quê hương, xứ sở.
Những dãy nhà kiên cố đồ sộ mọc lên san sát nhau đan xen những vườn cây xanh tốt trông chẳng khác nào một thiên đường . Mới đây đường làng xã Hồ Thị Kỷ của tôi được “bê tông hóa”, bằng phẳng, chạy thẳng tắp tạo nên không ít thuận lợi cho cuộc sống sinh hoạt. Cột điện mọc lên thẳng tắp, mang lại ánh sáng văn minh thế chỗ ngọn đèn dầu lay lắt, chập chờn. Dọc con đường xuất hiện nhiều cửa hàng tiện lợi tạo nên không khí của cuộc sống hiện đại. Mọi người có thể dễ dàng mua đồ, chứ không còn phải vất vả để đi lên chợ huyện, chợ tỉnh như trước nữa.

Trường học trong xã Hồ Thị Kỷ, đặc biệt hai trường THCS Tân Lợi và trường THCS Hồ Thị Kỷ được trang bị những đồ dùng cần thiết như máy chiếu, máy tính, các phòng thí nghiệm được mở rộng để đáp ứng nhu cầu học tập của học sinh. Những khu vui chơi mọc lên với những trò như cầu trượt, đu quay, bập bênh, thu hút trẻ em. Buổi tối, mọi người có thể ra đây đi dạo, trò chuyện vui vẻ. Những công trình công cộng được nhà nước xử lí sạch sẽ, đảm bảo an toàn và vệ sinh cho người dân.
Được sự quan tâm của Đảng và Nhà nước đặc biệt là sự quan tâm của Đảng Ủy xã Hồ Thị Kỷ, trường THCS Hồ Thị Kỷ đã được trao tặng quà cho các em có hoàn cảnh khó khăn ví dụ; chị việt kiều Mỹ hỗ trợ trang phục cho học sinh khó khăn, mới đây nhất có đoàn tặng xe đạp cho học sinh trường THCS Hồ Thị Kỷ và các trường thuộc huyện Thới Bình, Đầm Dơi. Nhờ sự quan tâm sát sao ấy đã từng bước đưa xã Hồ Thị Kỷ, đặc biệt trường THCS Hồ Thị Kỷ từng bước đi lên giờ đã trở thành trường đạt chuẩn quốc gia.



Nông nghiệp không còn là hình thức sản xuất duy nhất. Mọi người được làm việc trong các nhà máy, xí nghiệp đặc biệt là khu công nghiệp khí điện đạm, nhờ vậy mà gánh nặng cơm áo gạo tiền cũng được giảm bớt. Các máy móc hiện đại được đưa vào sản xuất làm tăng năng suất lao động, nhiều loại hàng hóa được đưa đi xuất khẩu. Chất lượng cuộc sống người dân được cải thiện rõ rệt, lượng người thất nghiệp giảm và lượng người lao động qua đào tạo tăng lên nhanh chóng. Nhưng dù có phát triển hiện đại thế nào thì vẫn còn những điều vẹn nguyên, đó tình người thắm thiết, tình quê sâu đậm.
Ngắm nhìn quê hương Hồ Thị Kỷ đang thay da, đổi thịt từng ngày, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng cuộc sống hiện đại cũng kéo người dân theo những dòng chảy xô bồ. Vì vậy đổi mới không có nghĩa là đánh mất hoàn toàn tình quê, hồn quê mà ngàn năm nay vẫn in đậm trong tim người dân đất Việt.